1Bấy giờ ông Gióp lên tiếng nói :
2“Các anh thật là khôn ngoan !
Nhưng cùng với các anh, sự khôn ngoan sẽ chết.
3Tôi đây, tôi cũng nghĩ được như các anh,
với các anh, tôi đâu thua kém gì,
ai chẳng biết như vậy ?
4Thế mà bạn hữu đã nhạo cười tôi
là người đã từng khẩn cầu Thiên Chúa
và được Người đáp lại.
Than ôi, người công chính vẹn toàn
lại trở nên trò cười cho thiên hạ !
5‘Người đã bất hạnh lại còn bị khinh chê !
Kẻ đã trượt chân còn bị xô thêm nữa.’
Những kẻ gặp may lành thường xử sự như thế.
6Nhưng quân cướp lại sống bình an trong lều,
những kẻ chọc giận Thiên Chúa được mọi bề yên ổn
và kẻ bắt Thiên Chúa phục vụ mình cũng thế !
7Nhưng anh cứ hỏi súc vật, chúng sẽ chỉ giáo cho anh,
cứ hỏi chim trời, chúng sẽ cho anh biết.
8Thú rừng sẽ chỉ giáo cho anh hay,
cá biển sẽ giải thích cho anh rõ.
9Vì trong giống vật, có con nào lại không biết
rằng tay ĐỨC CHÚA đã làm nên những điều đó !
10Chính Người nắm trong tay hồn của mọi sinh vật
cũng như hơi thở của tất cả người phàm.
11Lẽ nào tai không phân biệt được lời nói,
và cổ họng không thưởng thức được món ăn ?
12Người tóc bạc được trí khôn ngoan,
bậc tuổi cao có tài thông hiểu.
13Nhưng nơi Thiên Chúa có cả khôn ngoan lẫn sức mạnh,
mưu lược cũng như tài thông hiểu đều thuộc về Người.
14Người phá huỷ, chẳng ai xây lại được,
Người giam cầm, không ai cứu thoát nổi.
15Người giữ nước lại, trời liền hạn hán,
Người thả nước ra, đất bị tan hoang.
16Nơi Người có cả dũng lực lẫn tài trí,
kẻ lầm lạc cũng như người gây ra lầm lạc
đều ở trong tay Người.
17Người bắt các mưu sĩ phải đi chân đất,
làm cho các thẩm phán ra điên rồ.
18Người gỡ bỏ cân đai của vua chúa
và bắt họ phải dùng khố thắt lưng.
19Người bắt các tư tế phải đi chân đất
Người lật đổ những kẻ quyền uy.
20Người làm cho nhà hùng biện mất cả tài ăn nói,
cho bậc lão thành chẳng còn óc biện phân.
21Người đổ nhuốc nhơ xuống hàng quyền quý,
và nới lỏng dây lưng cho quân bạo tàn.
22Người vạch trần những tối tăm bí ẩn,
phơi bày bóng tối tử thần ra ánh sáng.
23Người làm cho các dân lớn mạnh rồi tiêu diệt,
để cho bành trướng rồi bắt phải lưu vong.
24Người làm cho thủ lãnh của dân ra ngu muội,
bắt phải lang thang trong sa mạc không lối thoát.
25Chúng mò mẫm trong tăm tối mịt mù,
lảo đảo như người thấm men say.”