Thứ Năm, 14 tháng 7, 2022
XIN CHÚA CỨU MẠNG, CHO ĂN ĐỂ THOÁT CHẾT (TRONG ĐẠI DỊCH) (1V 19,3-8)
“…ông Ê-li-a trỗi dậy, ra đi để thoát mạng. Khi tới Bơ-e Sê-va thuộc Giu-đa, ông để đứa tiểu đồng lại đấy, 4 còn ông thì đi một ngày đường trong sa mạc. Ông đến ngồi dưới gốc một cây kim tước. Ông xin cho được chết và nói : “Lạy ĐỨC CHÚA, đủ rồi ! Bây giờ xin Chúa lấy mạng sống con đi, vì con chẳng hơn gì cha ông của con.” 5 Rồi ông nằm dưới cây kim tước đó và thiếp đi. Nhưng này có một thiên sứ đụng vào người ông và nói : “Dậy mà ăn !” 6 Ông đưa mắt nhìn thì thấy ở phía đầu ông có một chiếc bánh nướng trên những hòn đá nung và một hũ nước. Ông ăn bánh, uống nước, rồi lại nằm xuống. 7 Thiên sứ của ĐỨC CHÚA trở lại lần nữa, đụng vào người ông và nói : “Dậy mà ăn, vì ngươi còn phải đi đường xa.” 8 Ông dậy, ăn bánh và uống nước. Rồi nhờ lương thực ấy bổ dưỡng, ông đi suốt bốn mươi ngày, bốn mươi đêm tới Khô-rép là núi của Thiên Chúa.”
-Elijah was afraid and fled for his life, going to Beer-sheba of Judah. He left his servant there and went a day’s journey into the wilderness, until he came to a solitary broom tree and sat beneath it. He prayed for death: “Enough, LORD! Take my life, for I am no better than my ancestors.” He lay down and fell asleep under the solitary broom tree, but suddenly messenger touched him and said, “Get up and eat!” He looked and there at his head was a hearth cake and a jug of water. After he ate and drank, he lay down again but the angel of the LORD came back a second time, touched him, and said, “Get up and eat or the journey will be too much for you!” He got up, ate, and drank; then strengthened by that food, he walked forty days and forty nights to the mountain of God, Horeb.
CÁM ƠN CÁC THẦY THUỐC, CHÚNG TA CẦN CHĂM SÓC Y TẾ TRONG TÌNH THƯƠNG (ĐTC Phanxicô, 11/07/2021)
Tôi rất vui vì có thể giữ buổi đọc kinh Truyền Tin trưa Chúa Nhật ngay tại bệnh viện Đa khoa Gemelli này. Tôi cảm ơn tất cả anh chị em: Tôi cảm nhận được sự gần gũi của anh chị em và sự hỗ trợ từ những lời cầu nguyện của anh chị em. Cảm ơn anh chị em rất nhiều! Bài Tin Mừng chúng ta đọc trong Phụng vụ hôm nay thuật lại rằng các môn đệ của Chúa Giêsu, được Người sai đi, đã “xức dầu cho nhiều người bệnh và chữa lành họ” (Mc 6, 13). “Dầu” này cũng khiến chúng ta liên tưởng đến bí tích Xức Dầu Bệnh Nhân, mang lại sự thoải mái cho tinh thần và thể xác.
Nhưng “dầu” này còn là sự lắng nghe, gần gũi, quan tâm, dịu dàng của những người chăm sóc các bệnh nhân: nó như một cái vuốt ve làm cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn, xoa dịu và làm giảm đi nỗi đau. Tất cả chúng ta, tất cả chúng ta, dù sớm hay muộn, đều cần đến sự “xức dầu” của sự gần gũi và dịu dàng này, và tất cả chúng ta có thể trao nó cho người khác, bằng một lời thăm hỏi, một cuộc điện thoại, một bàn tay dang rộng cho những người cần giúp đỡ. Chúng ta hãy nhớ rằng, trong Matthêu chường 25 một trong các tiêu chí trong cuộc phán xét cuối cùng là liệu chúng ta có gần gũi với người bệnh hay không.
Trong những ngày nằm bệnh viện này, một lần nữa tôi đã cảm nhận được tầm quan trọng của một dịch vụ y tế tốt, dành cho tất cả mọi người, như ở Ý và ở các nước khác. Một dịch vụ y tế miễn phí, bảo đảm một sự phục vụ chu đáo cho tất cả mọi người. Tài sản quý giá này không được để mất. Chúng ta phải giữ nó! Và để được như thế, tất cả chúng ta phải dấn thân, vì nó phục vụ mọi người và yêu cầu sự đóng góp của mọi người. Ngay cả trong Giáo hội, đôi khi cũng xảy ra trường hợp một cơ sở y tế nào đó, do quản lý không hiệu quả, hoạt động kinh tế không tốt, và ý nghĩ đầu tiên đến với chúng ta là hãy bán nó đi. Nhưng trong Giáo Hội ơn gọi không phải là có tiền, mà là làm công việc phục vụ, và việc phục vụ luôn miễn phí. Đừng quên điều này: hãy giữ lấy các tổ chức miễn phí.
Tôi muốn bày tỏ sự cảm kích và khích lệ tới các bác sĩ và tất cả các chuyên gia chăm sóc sức khỏe và nhân viên của bệnh viện này cũng như các bệnh viện khác. Họ làm việc chăm chỉ! Và chúng ta cầu nguyện cho tất cả những bệnh nhân. Ở đây có một số trẻ em bị bệnh… Tại sao trẻ em bị bệnh? Tại sao trẻ em phải chịu đựng là một câu hỏi làm rúng động đến con tim. Chúng ta hãy đồng hành với các em bằng lời cầu nguyện và hãy cầu nguyện cho tất cả những các bệnh nhân, đặc biệt cho những người có hoàn cảnh khó khăn: đừng để một ai bị bỏ lại một mình, mọi người phải có thể nhận được sự xức dầu của lắng nghe, gần gũi, dịu dàng và chăm sóc. Chúng ta cầu xin điều này nhờ sự chuyển cầu của Đức Maria, Mẹ của chúng ta, Sức khỏe của những các bệnh nhân.” (ĐTC Phanxicô, 11/07/2021)
Thứ Tư, 13 tháng 7, 2022
Thứ Ba, 12 tháng 7, 2022
CHÚA NUÔI VÀ CHỈ DẠY NGÔN SỨ (Êlia muốn chết cho khoẻ mà không được, phải làm tiếp…)
1 Vua A-kháp kể cho I-de-ven nghe mọi chuyện ông Ê-li-a đã làm và tất cả sự việc ông dùng gươm hạ sát hết các ngôn sứ. 2 Bà I-de-ven liền sai sứ giả đến nói với ông Ê-li-a rằng : “Xin các thần minh làm cho ta thế này, và còn hơn thế nữa, nếu giờ này sáng mai ta không biến mạng ngươi ra như mạng một trong các người ấy.” 3 Thấy vậy, ông Ê-li-a trỗi dậy, ra đi để thoát mạng. Khi tới Bơ-e Sê-va thuộc Giu-đa, ông để đứa tiểu đồng lại đấy, 4 còn ông thì đi một ngày đường trong sa mạc. Ông đến ngồi dưới gốc một cây kim tước. Ông xin cho được chết và nói : “Lạy ĐỨC CHÚA, đủ rồi ! Bây giờ xin Chúa lấy mạng sống con đi, vì con chẳng hơn gì cha ông của con.”
5 Rồi ông nằm dưới cây kim tước đó và thiếp đi. Nhưng này có một thiên sứ đụng vào người ông và nói : “Dậy mà ăn !” 6 Ông đưa mắt nhìn thì thấy ở phía đầu ông có một chiếc bánh nướng trên những hòn đá nung và một hũ nước. Ông ăn bánh, uống nước, rồi lại nằm xuống. 7 Thiên sứ của ĐỨC CHÚA trở lại lần nữa, đụng vào người ông và nói : “Dậy mà ăn, vì ngươi còn phải đi đường xa.” 8 Ông dậy, ăn bánh và uống nước. Rồi nhờ lương thực ấy bổ dưỡng, ông đi suốt bốn mươi ngày, bốn mươi đêm tới Khô-rép là núi của Thiên Chúa.
9a Ông vào một cái hang và nghỉ đêm tại đó.
11 Người nói với ông : “Hãy ra ngoài và đứng trên núi trước mặt ĐỨC CHÚA. Và kìa ĐỨC CHÚA đang đi qua.” Gió to bão lớn xẻ núi non, đập vỡ đá tảng trước nhan ĐỨC CHÚA, nhưng ĐỨC CHÚA không ở trong cơn gió bão. Sau gió là động đất, nhưng ĐỨC CHÚA không ở trong trận động đất. 12 Sau động đất là lửa, nhưng ĐỨC CHÚA cũng không ở trong lửa. Sau lửa có tiếng gió hiu hiu. 13 Vừa nghe tiếng đó, ông Ê-li-a lấy áo choàng che mặt, rồi ra ngoài đứng ở cửa hang. Bấy giờ có tiếng hỏi ông : “Ê-li-a, ngươi làm gì ở đây ?” 14 Ông thưa : “Lòng nhiệt thành đối với ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa các đạo binh, nung nấu con, vì con cái Ít-ra-en đã bỏ giao ước với Ngài, phá huỷ bàn thờ, dùng gươm sát hại các ngôn sứ của Ngài. Chỉ sót lại một mình con mà họ đang lùng bắt để lấy mạng con.”
15 ĐỨC CHÚA phán với ông : “Ngươi hãy đi con đường ngươi đã đi trước qua sa mạc cho tới Đa-mát mà về. Tới nơi, ngươi sẽ xức dầu phong Kha-xa-en làm vua A-ram ; 16 còn Giê-hu con của Nim-si, ngươi sẽ xức dầu tấn phong nó làm vua Ít-ra-en. Ê-li-sa con Sa-phát, người A-ven Mơ-kho-la, ngươi sẽ xức dầu tấn phong nó làm ngôn sứ thay cho ngươi. 17 Kẻ thoát gươm của Kha-xa-en sẽ bị Giê-hu giết ; người thoát tay Giê-hu sẽ bị Ê-li-sa giết. 18 Nhưng Ta, Ta sẽ dành ra cho Ta bảy nghìn người trong Ít-ra-en : tất cả những kẻ đã không hề bái gối trước Ba-an, những môi miệng không hề hôn kính nó.”
MÔN ĐỆ của CON ĐƯỜNG, biết ĐỘNG LÒNG THƯƠNG…
Bài Tin Mừng của Phụng vụ hôm nay thuật lại dụ ngôn Người Samaritanô nhân hậu (x. Lc 10,25-37), mà chúng ta đều biết. Trong bối cảnh là con đường đi từ Giêrusalem đến Giêricô, trên con đường đó, một người đàn ông đã bị một bọn cướp đánh đập dã man và cướp bóc. Một tư tế đi ngang qua nhìn thấy anh ta nhưng không dừng lại; tư tế ấy tiếp tục đi. Một người Lêvi, phục vụ trong đền thờ, cũng làm như thế. Phúc Âm cho biết “Nhưng một người Samaritanô kia đi đường, tới chỗ nạn nhân, thấy vậy thì động lòng thương”(c. 33).
Chúng ta đừng quên từ này: “anh đã động lòng thương người ấy”. Đây là điều mà Thiên Chúa cảm thấy mỗi khi Ngài thấy chúng ta đang gặp khó khăn, khi chúng ta phạm tội, khi chúng ta đang gặp đau khổ. “Anh đã động lòng thương người ấy”. Thánh Sử chỉ rõ rằng người Samaritanô đang trong một cuộc hành trình. Như thế, mặc dù đã có kế hoạch riêng và đang hướng đến một đích đến xa xôi, nhưng người Samaritanô không viện cớ đó mà cho phép mình lảng tránh, anh ta tham gia vào những gì đã xảy ra trên đường. Chúng ta hãy suy nghĩ về điều này: không phải Chúa dạy chúng ta làm điều đó sao? Nhìn về phía xa, đến điểm đến cuối cùng của chúng ta, đồng thời chú ý đến các bước cần thực hiện ở đây và bây giờ để đến được đó.
Điều quan trọng là những Kitô hữu đầu tiên được gọi là “môn đệ của Con Đường” (Cv 9,2). Trên thực tế, môn đệ rất giống người Samaritanô, cũng như anh ta, môn đệ đang trong một cuộc hành trình, là một người trẩy đi xa. Người tín hữu biết mình chưa “đến nơi”, nhưng muốn học hỏi mỗi ngày, theo Chúa Giêsu, Đấng đã phán: “Ta là đường, là sự thật và là sự sống” (Ga 14,6), “Ta là đường”. Môn đệ của Chúa Kitô cùng bước theo Ngài và do đó trở thành “môn đệ của Con Đường”. Người đó đi theo sau Chúa, không thụ động, không, nhưng luôn đi trên đường. Trên đường đi, người đó gặp gỡ mọi người, chữa lành bệnh tật, thăm các làng mạc và thành phố. Đây là những gì Chúa đã làm, Ngài luôn di chuyển.
Do đó, “môn đệ của Con Đường”, tức là những tín hữu Kitô chúng ta, nhận thấy rằng cách suy nghĩ và hành động của mình dần dần thay đổi, ngày càng trở nên phù hợp với lối sống của Thầy hơn. Bước đi theo bước chân của Chúa Kitô, người môn đệ trở thành một người đi đường và, như người Samaritanô, cần học cách nhìn và có lòng trắc ẩn. Anh ta nhìn thấy và có lòng trắc ẩn đối với tha nhân. Trước hết, cần thấy rằng: đôi mắt của những người môn đệ Chúa đang mở ra với thực tế, chứ không phải khép kín một cách ích kỷ vào vòng xoáy của những suy nghĩ riêng mình.
Trái lại, thầy tư tế và người Lê vi nhìn thấy người đàn ông bất hạnh, nhưng họ đi ngang qua như không thấy anh ta, họ nhìn theo hướng khác. Tin Mừng dạy chúng ta cách nhìn, Tin Mừng dẫn dắt mỗi người chúng ta hiểu đúng về thực tế, vượt qua những định kiến và chủ nghĩa giáo điều mỗi ngày, vì có nhiều tín hữu đã ẩn náu đằng sau những giáo điều để tự bảo vệ mình khỏi thực tế. Bên cạnh đó, Tin Mừng cũng dạy chúng ta theo Chúa Giêsu, bởi vì Chúa Giêsu dạy chúng ta phải có lòng trắc ẩn, nhìn thấy và có lòng trắc ẩn, trở nên ý thức về người khác, đặc biệt là những người đau khổ, những người đang gặp khó khăn, và can thiệp như người Samaritanô, không tỉnh bơ đi ngang qua nhưng phải dừng lại.” (ĐTC Phanxicô, 10/07/2022)
TRÒN 2 NĂM VÂNG LỜI ĐỨC CHA MỤC VỤ GIA ĐÌNH BẰNG LỜI CHÚA
Theo lời dạy của Đức giám mục Phan Thiết- Giuse Đỗ Mạnh Hùng vào ngày 09/07/2020, xin được chia sẻ cho mọi gia đình “GIA ĐÌNH CẦU NGUYỆN VỚI LỜI CHÚA HẰNG NGÀY”, để “Lời Chúa là đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi.” (Tv 119, 105)
Thứ Hai, 11 tháng 7, 2022
NGÔN SỨ CAN ĐẢM TRUNG THÀNH
16b Vua A-kháp đi đón ông Ê-li-a. 17 Khi nhận ra ông Ê-li-a, vua A-kháp nói với ông rằng : “Tên mang hoạ cho Ít-ra-en, nhà ngươi đấy phải không ?” 18 Ông đáp : “Tôi không mang hoạ cho Ít-ra-en, nhưng chính là ngài và nhà thân phụ ngài, vì các người đã bỏ không giữ mệnh lệnh ĐỨC CHÚA truyền, còn ngài thì đã đi theo các thần Ba-an. 19 Bây giờ, ngài hãy cho triệu tập toàn dân Ít-ra-en lại bên tôi ở núi Các-men, cùng với bốn trăm năm mươi ngôn sứ của thần Ba-an và bốn trăm ngôn sứ của thần A-sê-ra, những người được hưởng lộc của bà I-de-ven.”
20 Vua A-kháp sai người đi mời toàn thể con cái Ít-ra-en và triệu tập các ngôn sứ trên núi Các-men. 21 Bấy giờ ông Ê-li-a đến bên dân và nói : “Các người nhảy khập khiễng hai chân cho tới bao giờ ? Nếu ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa, hãy theo Người ; còn nếu là Ba-an thì cứ theo nó !” Nhưng dân chúng không đáp lại lời nào. 22 Ông Ê-li-a lại nói với dân : “Chỉ sót lại mình tôi là ngôn sứ của ĐỨC CHÚA, còn ngôn sứ của Ba-an có những bốn trăm năm mươi người. 23 Cho chúng tôi hai con bò mộng ; họ chọn lấy một con, chặt ra và đặt trên củi, nhưng đừng châm lửa ; tôi cũng làm thịt con bò kia, rồi đặt trên củi, nhưng sẽ không châm lửa. 24 Đoạn các người hãy kêu cầu danh thần của các người ; còn tôi, tôi kêu cầu danh ĐỨC CHÚA. Vị thần nào đáp lại bằng lửa thì vị đó chính là Thiên Chúa. Toàn dân trả lời và nói : ‘Đề nghị hay đó !’”
25 Bấy giờ ông Ê-li-a nói với các ngôn sứ Ba-an : “Các người chọn lấy một con bò và làm trước đi, vì các người đông hơn. Rồi hãy kêu cầu danh thần của các người nhưng đừng châm lửa.” 26 Vậy, họ lấy con bò người ta đưa cho họ, làm thịt, rồi kêu cầu danh thần Ba-an từ sáng tới trưa : “Lạy thần Ba-an, xin đáp lời chúng tôi !” Nhưng không một tiếng nói, không một ai trả lời, và họ nhảy khập khiễng bên cạnh bàn thờ họ đã dựng. 27 Đến trưa, ông Ê-li-a ngạo họ mà rằng : “Kêu lớn tiếng lên, vì người là một vị thần mà ! Người đang mải suy nghĩ, hay là đi vắng hoặc trẩy đường xa ; có khi người đang ngủ, thì sẽ thức dậy thôi !” 28 Bấy giờ họ càng kêu lớn tiếng hơn và theo thói tục của họ, họ dùng gươm, giáo rạch mình đến chảy máu. 29 Quá trưa rồi mà họ vẫn tiếp tục nói liên miên cho tới giờ dâng lễ ; nhưng vẫn không một tiếng nói, không ai trả lời, không người để ý.
30 Bấy giờ ông Ê-li-a nói với toàn dân : “Các người hãy lại đây.” Toàn dân tiến lại gần ông. Ông dọn bàn thờ ĐỨC CHÚA đã bị phá huỷ. 31 Ông Ê-li-a lấy mười hai phiến đá, theo số các chi tộc con cháu ông Gia-cóp, người đã được ĐỨC CHÚA phán bảo rằng : “Tên ngươi sẽ là Ít-ra-en.” 32 Ông dùng những phiến đá ấy xây lại một bàn thờ kính ĐỨC CHÚA. Ông đào một đường mương chung quanh bàn thờ rộng cỡ hai đấu hạt giống. 33 Ông xếp củi lên, rồi làm thịt con bò mộng và đặt trên đống củi. 34 Ông nói : “Hãy đổ nước đầy bốn lu và tưới lên lễ vật và củi.” Họ làm như vậy. Ông nói : “Lần thứ hai nữa”, họ làm lần thứ hai. Ông lại nói : “Lần thứ ba !” và họ làm lần thứ ba. 35 Nước chảy tràn quanh bàn thờ, khiến đường mương cũng đầy nước.
36 Đến giờ dâng lễ, ngôn sứ Ê-li-a tiến ra và nói : “Lạy ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, I-xa-ác và Ít-ra-en ! Ước chi hôm nay người ta biết rằng trong Ít-ra-en, Ngài là Thiên Chúa và con là tôi tớ Ngài. Cũng vì lời Ngài phán mà con đã làm tất cả các việc này. 37 Xin đáp lời con, lạy ĐỨC CHÚA, xin đáp lời con, để dân này nhận biết Ngài là ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa thật, và Ngài đã khiến họ thay lòng đổi dạ.” 38 Bấy giờ lửa của ĐỨC CHÚA ập xuống, thiêu rụi của lễ, củi, đá và bụi, cả nước trong mương cũng hút cạn luôn. 39 Toàn dân thấy vậy, liền phủ phục sát đất và nói : “ĐỨC CHÚA quả là Thiên Chúa ! ĐỨC CHÚA quả là Thiên Chúa !”
TRÍ NHỚ GIÁO LÝ
Tháng 7 quan tâm đến giáo lý. Xin “cắt” vài đoạn, vài số trong HƯỚNG DẪN TỔNG QUÁT DẠY GIÁO LÝ- BỘ GIÁO SĨ - 1997, để ta thực hành theo hướng dẫn của Hội Thánh.
Đọc tiếp »
Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2022
Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2022
KỶ NIỆM ĐÀLẠT
Lần đầu đến Đàlạt cách đây 28 năm, nhờ bạn chủng sinh M.V.Sơn hướng dẫn du lịch. Vài lần đi nghỉ; cách đây 11 năm ở 1 tuần đồng hành tĩnh tâm với các phó tế chuẩn bị thụ phong linh mục, nay ở 1 tuần với Hội nghị này, thăm M.V.Sơn nay là cha sở Thánh Mẫu…
TĨNH HUẤN (3)
Mai sẽ kết thúc tuần tĩnh huấn quí báu và hữu ích này, nay lưu lại để tạ ơn, nhắc nhớ những bài học giá trị từ HỘI NGHỊ THƯỜNG NIÊN CÁC ĐẠI CHỦNG VIỆN NĂM 2022.
Mong sao chủ đề Đức cha chủ tịch Giuse Đỗ Mạnh Hùng trình bày: “Đào tạo linh mục – đào tạo “người môn đệ truyền giáo” (missionary disciple – ratio 2016) – trong bối cảnh hướng đến tiến trình phong thánh Đức cha Lambert de La Motte”, và 5 thuyết trình viên minh hoạ thêm, các nhóm thảo luận áp dụng… sinh ích cho việc đào tạo LM và đời sống Giáo Hội Việt Nam trong hoàn cảnh hậu covid-19.
Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2022
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)