"Với niềm tiếc thương vô hạn, tôi xin thông báo Đức Nguyên Giáo Hoàng Biển Đức XVI đã từ trần lúc 9h34p (giờ Roma) tại Đan viện Mater Ecclesiase, nội thành Vatican. Những thông tin tiếp theo sau sẽ được cập nhật sớm nhất." - Matteo Bruni, Giám đốc văn phòng báo chí Toà Thánh.
Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2023
Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2022
THAY TÌM KIẾM PHÙ HOA BẰNG SỐNG ĐƠN SƠ KHIÊM NHƯỜNG (ĐTC Phanxicô, Giáo lý 28/12/2022)
“…Một khía cạnh khác nổi bật trong máng cỏ là sự nghèo khó, thực sự, có sự nghèo khó ở đó, được hiểu là sự từ bỏ mọi phù phiếm trần tục. Khi chúng ta nhìn thấy số tiền được tiêu vào sự phù phiếm… rất nhiều tiền [đã tiêu] vào sự phù phiếm của thế gian; bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu tìm kiếm phù phiếm; trong khi Chúa Giêsu làm cho chúng ta nhìn bằng sự khiêm nhường. Thánh
Phanxicô Salê viết: “Lạy Thiên Chúa của con! con gái của cha, biết bao nhiêu tình cảm thánh thiện được sự ra đời này làm nảy sinh trong lòng chúng ta, trên hết là sự từ bỏ hoàn toàn của cải, sự hào nhoáng, … của thế gian này. Cha không biết liệu cha có tìm thấy mầu nhiệm nào có thể kết hợp một cách ngọt ngào sự dịu dàng với sự khắc khổ, tình yêu với sự khắc khổ, ngọt ngào với sự nghiêm khắc hay không.”
Chúng ta thấy tất cả những điều này trong cảnh Chúa giáng sinh. Vâng, chúng ta hãy cẩn thận để không rơi vào bức tranh biếm họa của thế gian về Lễ Giáng Sinh. Và đây là một vấn đề, bởi vì đây là Giáng sinh. Nhưng ngày nay chúng ta thấy rằng, ngay cả khi có “một lễ Giáng sinh khác,” trong ngoặc kép, thì chính bức tranh biếm họa về Lễ Giáng sinh của thế gian đã biến Lễ Giáng sinh thành một lễ kỷ niệm buồn tẻ, theo chủ nghĩa tiêu dùng. Chúng ta muốn ăn mừng, chúng ta muốn, nhưng đây không phải là Giáng sinh, Giáng sinh là một điều khác. Tình yêu của Chúa không phải là đường ngọt ngào; Máng cỏ của Chúa Giêsu cho chúng ta thấy điều đó. Đó không phải là một sự tốt lành giả hình che giấu việc theo đuổi những thú vui và tiện nghi. Những người lớn tuổi của chúng ta, những người biết chiến tranh và cả nạn đói, biết rõ điều này: Giáng sinh là niềm vui và lễ kỷ niệm, chắc chắn, nhưng trong sự đơn giản và khắc khổ.
Và chúng ta hãy kết thúc bằng một suy nghĩ về Thánh Phanxicô Salê mà tôi cũng đã đề cập trong Tông Thư. Ngài đã đọc nó cho các Nữ tu Thăm Viếng chỉ hai ngày trước khi chết thôi nhé! Và ngài viết: “Các con có thấy hài nhi Giêsu trong máng cỏ không? Người chấp nhận tất cả những khó chịu của mùa đó, cái lạnh buốt giá và mọi điều được Chúa Cha cho phép xảy ra với Người. Người không từ chối những lời an ủi nhỏ mà Mẹ Người dành cho Người; chúng ta không được cho biết việc Người từng vươn ra tới vú mẹ, nhưng để mọi sự cho mẹ chăm sóc và lo toan. Cũng vậy, bản thân chúng ta đừng mong muốn hay từ chối bất cứ điều gì, nhưng hãy chấp nhận tất cả những gì Chúa gửi đến cho chúng ta, cái lạnh khắc nghiệt và những điều khó chịu của mùa,” mọi điều. Và đây, anh chị em thân mến, là một giáo huấn tuyệt vời, đến với chúng ta từ Chúa Giêsu Hài Đồng qua sự khôn ngoan của Thánh Phanxicô Salê: đừng ước muốn gì và đừng từ chối điều gì, hãy đón nhận mọi điều Thiên Chúa gửi đến cho chúng ta. Nhưng hãy cẩn thận! Luôn luôn và duy nhất vì tình yêu, luôn luôn và duy nhất vì tình yêu, bởi vì Thiên Chúa yêu thương chúng ta và chỉ muốn điều tốt lành cho chúng ta.
Chúng ta hãy nhìn vào máng cỏ, là ngai vàng của Chúa Giêsu; chúng ta hãy nhìn lên Chúa Giêsu trên các đường phố của Giuđêa, Galilê, rao giảng sứ điệp của Chúa Cha; và chúng ta hãy nhìn lên Chúa Giêsu trên ngai khác, trên Thánh giá. Đây là điều mà Chúa Giêsu cống hiến cho chúng ta: con đường, nhưng đây là con đường hạnh phúc.
Tới tất cả anh chị em và gia đình anh chị em, tôi xin chúc một mùa Giáng sinh an lành và một Năm mới hạnh phúc!”
ĐỌC TÔNG HUẤN “NIỀM VUI của TÌNH YÊU” (Số 14 : Con cái)
“Bài ca này cho thấy bên trong ngôi nhà có người chồng và người vợ đang ngồi tại bàn ăn, con cái quây quần bên họ như “những cây ô-liu mơn mởn” (Tv 128,3), tức là tràn đầy sinh lực. Nếu cha mẹ như là nền móng của ngôi nhà, thì con cái như là “những viên đá sống động” của gia đình (cf. 1 Pr 2,5). Thật ý nghĩa, trong Cựu Ước từ ngữ được sử dụng nhiều nhất sau tên gọi Thiên Chúa (YHWH, “Đức Chúa”) lại là từ “người con” (ben), một từ ngữ vốn có liên hệ đến động từ Hipri có nghĩa “xây dựng” (banah). Vì thế, trong thánh vịnh 127, ơn huệ con cái được tôn vinh bằng hình tượng hoặc như việc xây dựng một ngôi nhà, hoặc như đời sống xã hội và thương mại diễn ra tại các cổng thành: “Ví như Chúa chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công […] Này con cái là hồng ân của Chúa, con mình sinh hạ là phần thưởng Chúa ban. Bầy con sinh ra thời son trẻ tựa nắm tên người dũng sĩ cầm tay. Hạnh phúc thay người nào đeo ống đầy loại tên như thế! Họ sẽ không nhục nhã khi phải đến cửa công tranh tụng với địch thù.” (Tv127,1.3-5). Đã hẳn, những hình ảnh này phản ảnh nền văn hóa của một xã hội thời xa xưa, nhưng sự hiện diện của những đứa con, dẫu sao vẫn là một dấu chỉ của một gia đình sung mãn, tiếp nối liên tục của chính lịch sử cứu độ, từ đời này qua đời khác.”
TẠ ƠN (ĐTC Phanxicô giáo huấn cuối năm 30/12/2020)
“... Đối với các Kitô hữu chúng ta, tạ ơn là tên được đặt cho Bí tích thiết yếu nhất hiện có: Bí tích Thánh Thể. Thực vậy, chữ Hy Lạp này có nghĩa chính xác là: tạ ơn, eucharist: tạ ơn. Các Kitô hữu cũng như tất cả những người tin, chúc tụng Thiên Chúa về hồng phúc sự sống. Sống, trước hết, là đã nhận được: đã nhận được sự sống! Tất cả chúng ta được sinh ra bởi vì ai đó muốn chúng ta có sự sống. Và đây chỉ là khoản nợ đầu tiên trong một chuỗi dài các khoản nợ mà chúng ta phải mắc trong lúc sống. Các món nợ tạ ơn. Trong suốt cuộc sống của chúng ta, hơn một người đã nhìn chúng ta bằng ánh mắt trong sáng, một cách nhưng không. Thông thường, những người này là các nhà giáo dục, các giáo lý viên, những người đã thực thi các vai trò của họ vượt quá và vượt ra ngoài những gì được yêu cầu nơi họ. Và họ đã khích lệ chúng ta biết ơn. Ngay cả tình bạn cũng là một hồng phúc mà chúng ta nên luôn biết ơn.
Lời “Cảm ơn” mà chúng ta phải nói liên tục này, lời cảm ơn này mà các Kitô hữu chia sẻ với mọi người, phát triển khi gặp gỡ Chúa Giêsu. Các sách Tin Mừng chứng thực rằng khi Chúa Giêsu đi ngang qua, Người thường khơi dậy niềm vui và sự ngợi khen Thiên Chúa nơi những ai Người gặp. Các tường thuật Tin Mừng đầy những người cầu nguyện, những người rất cảm kích trước sự xuất hiện của Đấng Cứu Thế. Và chúng ta cũng được kêu gọi tham dự vào niềm hân hoan bao la này. Tình tiết về mười người phong cùi được chữa lành cũng gợi ý điều đó. Đương nhiên, tất cả bọn họ đều vui mừng vì đã được hồi phục sức khỏe, cho phép họ kết thúc cuộc cách ly cưỡng bức không hồi kết thúc từng loại trừ họ khỏi cộng đồng. Nhưng trong số họ, có một người được trải nghiệm thêm một niềm vui nữa: ngoài việc được chữa lành, anh ta còn vui mừng được gặp Chúa Giêsu. Anh ta không những được giải thoát khỏi sự ác mà giờ đây anh ta còn có được sự chắc chắn này là được yêu thương. Đây là điểm mấu chốt: khi bạn cảm ơn ai đó, cảm ơn, bạn nói lên sự chắc chắn này: bạn được yêu thương. Đó là một bước tiến lớn: biết chắc chắn bạn được yêu thương. Đó là việc khám phá ra tình yêu như sức mạnh điều khiển thế giới - như Dante đã từng viết: Tình yêu “di chuyển mặt trời và các vì sao khác” (Paradise, XXXIII, 145). Chúng ta không còn là những người lêu lổng, đi lang thang đó đây, không mục đích, không: chúng ta có một ngôi nhà, chúng ta ngụ cư trong Chúa Kitô, và từ “nơi ở” đó, chúng ta chiêm ngưỡng mọi phần khác của thế giới dường như đẹp đẽ hơn vô cùng đối với chúng ta. Chúng ta là con cái của tình yêu, chúng ta là anh chị em của tình yêu. Chúng ta là những người đàn ông và đàn bà biết tạ ơn.
Vì vậy, thưa anh chị em, chúng ta hãy tìm cách luôn ở trong niềm vui được gặp gỡ Chúa Giêsu. Chúng ta hãy trau dồi niềm vui. Thay vào đó, ma quỷ sau khi đã lừa dối chúng ta, bằng bất cứ cơn cám dỗ nào, luôn khiến chúng ta buồn bã và cô đơn. Nếu chúng ta ở trong Chúa Kitô, không có tội lỗi và mối đe dọa nào có thể ngăn cản chúng ta tiếp tục vui tươi trên đường đi của mình, cùng với nhiều bạn đồng hành khác cùng đi.
Trước hết, chúng ta đừng quên tạ ơn: nếu chúng ta là những người mang lòng biết ơn, thì chính thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn, dù chỉ một chút tạ ơn thôi, cũng đủ để truyền tải một chút hy vọng. Thế giới cần hy vọng. Và với lòng biết ơn, với thói quen nói lời cảm ơn này, chúng ta sẽ truyền đi một chút hy vọng. Mọi sự đều hợp nhất và mọi sự đều có liên kết với nhau, và mọi người cần làm phần việc của mình dù chúng ta ở bất cứ nơi đâu. Con đường dẫn đến hạnh phúc là con đường mà Thánh Phaolô đã mô tả ở cuối một trong những bức thư của ngài: “Hãy cầu nguyện không ngừng, hãy tạ ơn trong mọi hoàn cảnh; vì đây là ý muốn của Thiên Chúa trong Chúa Giêsu Kitô dành cho bạn. Chớ dập tắt Chúa Thánh Thần”(1 Tx 5: 17-19). Đừng dập tắt Chúa ThánhThần, thật là một dự án đẹp đẽ cho cuộc đời! Đừng dập tắt Chúa Thánh Thần mà chúng ta có bên trong, Đấng dẫn chúng ta đến lòng biết ơn. Cảm ơn anh chị em.”
Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2022
CHÚA GẦN GŨI, THU HÚT BẰNG TÌNH YÊU (ĐTC Phanxicô, Giáo lý 28/12/2022)
Thánh sử Luca, khi thuật lại việc Chúa Giêsu giáng sinh, đã nhấn mạnh rất nhiều đến chi tiết máng cỏ. Điều này có nghĩa là nó rất quan trọng không phải chỉ là một chi tiết hậu cần. Nhưng phải hiểu nó như một yếu tố tượng trưng ra sao? Để hiểu Đấng sinh ra ở Bêlem là Đấng Mêxia nào; Người là loại Vua nào, Chúa Giêsu là ai. Nhìn máng cỏ, nhìn lên thánh giá, nhìn vào cuộc đời của Người, một cuộc đời đơn sơ, chúng ta mới hiểu Chúa Giêsu là ai. Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa, Đấng cứu độ chúng ta bằng cách trở thành con người giống như chúng ta; tước bỏ vinh quang của Người và hạ mình xuống (xem Pl 2,7-8).
Chúng ta nhìn thấy mầu nhiệm này một cách cụ thể ở tiêu điểm của máng cỏ, cụ thể là việc Hài Nhi nằm trong máng cỏ. Đây là “dấu chỉ” mà Thiên Chúa ban cho chúng ta vào Lễ Giáng Sinh: đó là thời các mục đồng ở Bêlem (xem Lc 2,12), ngày nay và sẽ luôn như vậy. Khi các thiên thần thông báo về sự ra đời của Chúa Giêsu, [các ngài nói,] “Hãy đi thì sẽ gặp Người”; và dấu hiệu là: Anh em sẽ gặp một hài nhi nằm trong máng cỏ. Đó là dấu hiệu. Ngai của Chúa Giêsu là máng cỏ hay là đường phố, trong suốt cuộc đời Người rao giảng; hay Thập giá vào cuối cuộc đời của Người. Đây là ngai vàng của Vua chúng ta.
Dấu hiệu này cho chúng ta thấy “phong cách” của Thiên Chúa. Và phong cách của Thiên Chúa là gì? Đừng quên, đừng bao giờ quên: phong cách của Thiên Chúa là gần gũi, cảm thương và dịu dàng. Thiên Chúa của chúng ta gần gũi, cảm thương và dịu dàng. Phong cách này của Thiên Chúa được thấy nơi Chúa Giêsu. Với phong cách này của Người, Thiên Chúa kéo chúng ta đến với Người. Người không bắt chúng ta bằng vũ lực, Người không áp đặt chân lý và công lý của Người lên chúng ta. Người không cải đạo cho chúng ta, không! Người muốn lôi kéo chúng ta bằng tình yêu, bằng sự dịu dàng, bằng lòng cảm thương.
Trong một lá thư khác, Thánh Phanxicô Salê viết: “Nam châm hút sắt, hổ phách hút rơm. Vì vậy, cho dù chúng ta cứng rắn như sắt hay rơm rạ trong sự nhẹ nhàng và vô giá trị của chúng ta, chúng ta vẫn phải kết hợp với Hài Nhi bé nhỏ này.” Điểm mạnh của chúng ta, điểm yếu của chúng ta, chỉ được giải quyết trước máng cỏ, trước Chúa Giêsu, hoặc trước Thánh giá. Chúa Giêsu ở trần, Chúa Giêsu khó nghèo; nhưng luôn luôn với phong cách gần gũi, cảm thương và dịu dàng của Người.
Chúa đã tìm ra phương tiện để thu hút chúng ta dù chúng ta là ai: bằng tình yêu. Không phải là một tình yêu chiếm hữu và ích kỷ, như tình yêu nhân bản. Tình yêu của Người là món quà thuần khiết, ân sủng thuần khiết, tất cả và chỉ dành cho chúng ta, vì lợi ích của chúng ta. Và vì thế Người kéo chúng ta vào, bằng tình yêu không vũ trang và thậm chí tước vũ trang này. Bởi vì khi chúng ta nhìn thấy sự đơn sơ này của Chúa Giêsu, chúng ta cũng dẹp bỏ vũ khí kiêu căng và khiêm tốn đi xin ơn cứu độ, xin ơn tha thứ, xin ánh sáng cho đời mình, để có thể tiến tới. Đừng quên ngai vàng của Chúa Giêsu. Máng cỏ và Thánh giá: đây là ngai vàng của Chúa Giêsu…”
Thứ Năm, 29 tháng 12, 2022
MÁNG CỎ CHÚA GIÁNG SINH… (ĐTC Phanxicô, giảng lễ 24/12/2022)
“Bây giờ chúng ta đi đến điểm cuối cùng: máng cỏ nói với chúng ta về tính cụ thể. Thật vậy, một hài nhi nằm trong máng cỏ cho chúng ta thấy một khung cảnh gây chấn động, thậm chí là bẽ bàng. Nó nhắc nhở chúng ta rằng Thiên Chúa đã thực sự trở nên xác phàm. Kết quả là tất cả những lý thuyết, những suy nghĩ tốt đẹp và những tình cảm ngoan đạo của chúng ta không còn đủ nữa.
Chúa Giêsu sinh ra nghèo, sống nghèo và chết nghèo; Ngài không nói nhiều về nghèo đói mà sống với nghèo đói, cho đến cùng, vì lợi ích của chúng ta. Từ máng cỏ cho đến thánh giá, tình yêu của Người dành cho chúng ta luôn rõ ràng và cụ thể. Từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, người con trai của bác thợ mộc đã ôm lấy sự thô ráp của gỗ, sự khắc nghiệt trong sự tồn tại của chúng ta. Ngài không chỉ yêu chúng ta bằng lời nói; Ngài yêu chúng ta với sự nghiêm túc tột cùng!
Như thế, Chúa Giêsu không hài lòng với vẻ bề ngoài. Đấng đã mặc lấy xác phàm của chúng ta không chỉ muốn có ý tốt mà hôi. Đấng được sinh ra trong máng cỏ, đòi hỏi một đức tin cụ thể, được tạo thành từ sự tôn thờ và bác ái, chứ không phải những lời nói suông và hời hợt. Đấng nằm trần truồng trong máng cỏ và bị treo trần trụi trên thập giá, yêu cầu chúng ta sự thật, Ngài yêu cầu chúng ta đi đến thực tại trần trụi của mọi sự, và đặt dưới chân máng cỏ tất cả những lời ngụy biện, những biện minh và thói giả hình của chúng ta. Được Mẹ Maria dịu dàng quấn trong tấm tã, Người muốn chúng ta mặc lấy tình yêu. Thiên Chúa không muốn vẻ bề ngoài mà muốn sự cụ thể. Cầu mong chúng ta đừng để Giáng Sinh này trôi qua mà không làm được điều gì tốt đẹp. Vì đó là lễ kỷ niệm, là sinh nhật của Ngài, chúng ta hãy tặng Chúa Giêsu những món quà mà Ngài thấy hài lòng! Vào Lễ Giáng Sinh, Thiên Chúa rất cụ thể: nhân danh Người, chúng ta hãy giúp nhen nhóm và tái sinh hy vọng nơi những người cảm thấy tuyệt vọng!
Lạy Chúa Giêsu, chúng con thấy Chúa đang nằm trong máng cỏ. Chúng con thấy Chúa gần gũi, luôn ở bên cạnh chúng con: tạ ơn Chúa! Chúng con thấy Chúa trong thân phận nghèo khó, để dạy chúng con rằng của cải đích thực không nằm ở vật chất mà ở con người, và nhất là ở người nghèo: xin tha thứ cho chúng con nếu chúng con đã không nhận ra và phục vụ Chúa nơi những anh chị em đó. Chúng con thấy Chúa cụ thể, bởi vì tình yêu Chúa dành cho chúng con có thể chạm đến được. Xin giúp chúng con dâng hiến xác thịt và sự sống cho đức tin của chúng con. Amen.”
NIỀM VUI của TÌNH YÊU
"Đôi vợ chồng yêu thương và sinh sản đích thực là “tác phẩm điêu khắc” sống động (không phải ngẫu tượng điêu khắc bằng đá hay bằng vàng mà Thập giới cấm ngặt), có thể biểu tỏ được Thiên Chúa Đấng sáng tạo và cứu độ. Vì thế, tình yêu phong nhiêu mới có thể trở thành biểu tượng cho những thực tại thâm sâu bên trong Thiên Chúa (cf. St1,28; 9,7; 17,2-5.16; 28,3; 35,11; 48,3-5). Đó là lí do giải thích tại sao trình thuật sách Sáng Thế này, theo cái gọi là “truyền thống tư tế”, được đan dệt nên bởi những tầng lớp phả hệ khác nhau (cf. St4,17-22.25-26; 5; 10; 11,10-32; 25,1-4.12-17.19-26; 36): bởi vì khả năng sinh sản của đôi vợ chồng nhân loại là con đường mà lịch sử cứu độ diễn tiến.
Dưới ánh sáng này, mối quan hệ phong nhiêu của đôi vợ chồng trở thành một hình ảnh để khám phá ra và diễn tả mầu nhiệm Thiên Chúa, nền tảng trong cái nhìn Kitô giáo về Mầu nhiệm Thiên Chúa-Ba Ngôi, chiêm ngắm Thiên Chúa như là Cha, Con và Thánh Thần Tình Yêu. Thiên Chúa-Ba Ngôi là mầu nhiệm hiệp thông tình yêu, và gia đình là phản ảnh sống động của mầu nhiệm hiệp thông ấy. Những lời sau đây của thánh Gioan-Phaolô II soi sáng cho chúng ta: “Thiên Chúa trong mầu nhiệm thẳm sâu nhất của Ngài không đơn độc nhưng là một gia đình vì lẽ Thiên Chúa trong Ngài có Cha, có Con và có Yếu tính của gia đình, tức là Tình Yêu. Trong gia đình thần linh, tình yêu này chính là Chúa Thánh Thần”[1]. Như thế, gia đình không là điều gì xa lạ gì với chính yếu tính thần linh[2]. Khía cạnh tam vị này nơi cặp vợ chồng có một hình ảnh mới mẻ trong thần học của Phaolô khi thánh Tông đồ đặt gia đình trong tương quan với “mầu nhiệm” kết hợp giữa Chúa Kitô và Hội thánh (cf. Ep5,21-33)." (số 11)
[1] Phanxicô, Bài giảng trong Thánh lễ tại Puebla de los Angeles (28.01.1979), 2: AAS 71 (1979), 184.
[2] Cf. ibid.
Thứ Tư, 28 tháng 12, 2022
MÁNG CỎ GIÁNG SINH… (ĐTC Phanxicô, giảng lễ đêm 24/12/2022)
“…Anh chị em thân mến, tối nay Thiên Chúa đang đến gần anh chị em, vì anh chị em quan trọng đối với Ngài. Từ máng cỏ, như lương thực cho cuộc sống của anh chị em, Ngài nói với anh chị em: “Nếu anh em cảm thấy bị các sự kiện làm cho kiệt sức, nếu anh em bị cảm giác tội lỗi và kém cỏi nuốt chửng, nếu anh em khao khát công lý, thì Thầy, Thiên Chúa của anh em, ở cùng anh em. Thầy biết những gì anh em đang trải qua, vì chính Thầy đã trải qua những điều như thế trong máng cỏ đó. Thầy biết nhược điểm của anh em, thất bại của anh em và lịch sử của anh em. Thầy được sinh ra để nói với anh chị em rằng Thầy đang, và sẽ luôn ở bên cạnh anh em”. Máng cỏ Giáng Sinh, sứ điệp đầu tiên của Hài Nhi Chí Thánh, nói với chúng ta rằng Thiên Chúa ở cùng chúng ta, Người yêu thương chúng ta và Người tìm kiếm chúng ta. Vì vậy, anh chị em hãy ghi khắc trong trái tim! Đừng để bản thân bị khuất phục bởi sự sợ hãi, cam chịu hay nản lòng. Chúa sinh ra trong máng cỏ để anh chị em có thể tái sinh ở chính nơi mà anh chị em nghĩ mình đã chạm đáy. Không có sự dữ nào, không có tội lỗi nào làm Chúa Giêsu không muốn cứu anh chị em. Và Chúa luôn có thể. Lễ Giáng Sinh có nghĩa là Thiên Chúa ở gần chúng ta: hãy để niềm tin được tái sinh!
Máng cỏ Bêlem nói với chúng ta không chỉ về sự gần gũi, mà còn về sự nghèo khó. Xung quanh máng cỏ có rất ít: chỉ có cỏ khô và rơm, một vài con vật, ít thứ khác. Mọi người ấm áp trong quán trọ, nhưng không phải ở đây trong sự lạnh lẽo của chuồng gia súc. Tuy nhiên, đó là nơi Chúa Giêsu được sinh ra. Máng cỏ nhắc nhở chúng ta rằng xung quanh Ngài không có gì khác ngoài tình yêu: Mẹ Maria, Thánh Giuse và các mục đồng; tất cả những người nghèo, hiệp nhất bởi tình cảm và sự ngạc nhiên, không phải bởi sự giàu có và những kỳ vọng lớn. Do đó, sự nghèo khó của máng cỏ chỉ cho chúng ta nơi tìm thấy sự giàu có thực sự trong cuộc sống: không phải ở tiền bạc và quyền lực, mà là ở các mối quan hệ và con người.
Và người đầu tiên, của cải lớn nhất, là chính Chúa Giêsu. Nhưng liệu chúng ta có muốn đứng về phía Ngài không? Chúng ta có đến gần Ngài không? Chúng ta có yêu sự nghèo khó của Ngài không? Hay chúng ta thích tiếp tục thoải mái thu mình trong những mối quan tâm và lợi ích của riêng mình? Trên hết, chúng ta có đến thăm Người ở nơi chúng ta có thể tìm thấy Người không, cụ thể là trong máng cỏ nghèo nàn của thế giới chúng ta? Vì đó là nơi Ngài hiện diện. Chúng ta được kêu gọi trở thành một Giáo hội tôn thờ một Chúa Giêsu nghèo khó và phục vụ Người nơi những người khó nghèo. Như một vị giám mục thánh thiện đã từng nói: “Giáo hội hỗ trợ và chúc lành cho những nỗ lực thay đổi các cơ cấu bất công, và chỉ đặt ra một điều kiện: đó là sự thay đổi xã hội, kinh tế và chính trị đó phải thực sự mang lại lợi ích cho người nghèo” (OA ROMERO, Sứ điệp mục vụ cho năm mới, ngày 1 tháng Giêng năm 1980). Chắc chắn, không dễ gì rời bỏ sự ấm áp dễ chịu của thế gian để ôm lấy vẻ đẹp khắc nghiệt của hang đá Bêlem, nhưng chúng ta hãy nhớ rằng Giáng Sinh chân thực không thể thiếu người nghèo. Không có người nghèo, chúng ta vẫn có thể mừng lễ Giáng Sinh, nhưng không thể đón mừng Chúa Giêsu Giáng Sinh. Anh chị em thân mến, trong Lễ Giáng Sinh, Thiên Chúa là người nghèo: hãy để lòng bác ái được tái sinh!”
28/12: CÁC THÁNH ANH HÀI, TỬ ĐẠO
Lễ kính
Mt 2
Khi các nhà chiêm tinh đã ra về, thì sứ thần Chúa hiện ra báo mộng cho ông Giu-se rằng : “Này ông, dậy đem Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Ai-cập, và cứ ở đó cho đến khi tôi báo lại, vì vua Hê-rô-đê sắp tìm giết Hài Nhi đấy !” 14 Ông Giu-se liền trỗi dậy, và đang đêm, đưa Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Ai-cập. 15 Ông ở đó cho đến khi vua Hê-rô-đê băng hà, để ứng nghiệm lời Chúa phán xưa qua miệng ngôn sứ : Ta đã gọi con Ta ra khỏi Ai-cập.16 Bấy giờ vua Hê-rô-đê thấy mình bị các nhà chiêm tinh đánh lừa, thì đùng đùng nổi giận, nên sai người đi giết tất cả các con trẻ ở Bê-lem và toàn vùng lân cận, từ hai tuổi trở xuống, tính theo ngày tháng ông đã hỏi cặn kẽ các nhà chiêm tinh. 17 Thế là ứng nghiệm lời ngôn sứ Giê-rê-mi-a đã nói : 18 Ở Ra-ma, vẳng nghe tiếng khóc than rền rĩ : tiếng bà Ra-khen khóc thương con mình và không chịu để cho người ta an ủi, vì chúng không còn nữa.
Suy niệm
Sợ sệt và ích kỷ, Hêrôđê thực hiện cuộc tàn sát trẻ thơ : “sai người đi giết tất cả các con trẻ ở Bê-lem và toàn vùng lân cận, từ hai tuổi trở xuống”, làm cho “tiếng khóc than rền rĩ : tiếng bà Ra-khen khóc thương con mình...” Ngày nay cũng vì ích kỷ, lo sợ cho sự an toàn và thoải mái của mình mà nhiều trẻ thơ bị giết hại từ trong lòng mẹ, nhiều khi bởi chính người mẹ...
Lạy Chúa, xin chúc lành và ban ơn cho những người mẹ cầu khẩn và ước ao sinh con; xin thức tỉnh những ai sống theo nền “văn minh sự chết”, giúp họ xây dựng xã hội “văn minh tình thương” và gia đình là cái nôi của sự sống... Amen.
When the Magi had departed, behold, the angel of the Lord appeared to Joseph in a dream and said, "Rise, take the child and his mother, flee to Egypt, and stay there until I tell you. Herod is going to search for the child to destroy him." Joseph rose and took the child and his mother by night and departed for Egypt. He stayed there until the death of Herod, that what the Lord had said through the prophet might be fulfilled, "Out of Egypt I called my son." When Herod realized that he had been deceived by the magi, he became furious. He ordered the massacre of all the boys in Bethlehem and its vicinity two years old and under, in accordance with the time he had ascertained from the magi. Then was fulfilled what had been said through Jeremiah the prophet: A voice was heard in Ramah, sobbing and loud lamentation; Rachel weeping for her children, and she would not be consoled, since they were no more.
ĐỌC TÔNG HUẤN “NIỀM VUI của TÌNH YÊU”
Giáo huấn lễ Thánh Gia 27/12/2020, Đức Thánh Cha kêu mời học hỏi tông huấn “Niềm vui của Tình yêu” : “Mẫu gương loan báo Tin Mừng với gia đình mà ngày lễ hôm nay mời gọi chúng ta, một lần nữa đề xuất chúng ta lý tưởng về tình yêu vợ chồng và gia đình, như đã được nhấn mạnh trong Tông huấn Amoris laetitia -Niềm vui của tình yêu, sẽ được kỷ niệm 5 năm ban hành vào ngày 19/03/2021 tới đây. Và sẽ có một năm suy tư về Amoris laetitia và sẽ là một cơ hội để đào sâu nội dung của văn kiện. Những suy tư này sẽ được cung cấp cho các cộng đoàn Giáo hội và các gia đình, để đồng hành với họ trên hành trình của họ”.
Đó là lý do chúng ta cần đọc, suy niệm và sống tông huấn này, giúp hóa gia đình :
“1. NIỀM VUI của TÌNH YÊU trong đời sống của các gia đình cũng là niềm vui của Hội thánh. Như các nghị phụ trong Thượng Hội đồng đã ghi nhận, mặc dầu vẫn có nhiều dấu chỉ cho thấy có khủng hoảng trong đời sống hôn nhân, “khát vọng có được một mái ấm gia đình vẫn còn rất mạnh mẽ, đặc biệt nơi những người trẻ, và vẫn đang là cảm hứng của Hội thánh”. Như một đáp ứng cho khát vọng này, “loan báo Kitô giáo về gia đình đích thực là một tin vui”.
DÂN CHÚA NÔ LỆ BÊN AI CẬP
8 Thời ấy có một vua mới lên trị vì nước Ai-cập, vua này không biết ông Giu-se. 9 Vua phán với dân mình : “Này đám dân con cái Ít-ra-en đông đúc và hùng mạnh hơn chúng ta. 10 Chúng ta hãy dùng những biện pháp khôn ngoan đối với dân đó, đừng để chúng nên đông đúc, kẻo khi có chiến tranh, chúng hùa với địch mà đánh lại chúng ta, rồi ra khỏi xứ.” 11 Người ta bèn đặt lên đầu lên cổ họ những viên đốc công, để hành hạ họ bằng những việc khổ sai ; họ phải xây cho vua Pha-ra-ô các thành làm kho lương thực là Pi-tôm
và Ram-xét. 12 Nhưng chúng càng hành hạ họ, thì họ càng nên đông đúc và lan tràn, khiến chúng đâm ra sợ con cái Ít-ra-en. 13 Người Ai-cập cưỡng bách con cái Ít-ra-en lao động cực nhọc. 14 Chúng làm cho đời sống họ ra cay đắng vì phải lao động nặng nhọc : nào là trộn hồ làm gạch, nào là đủ thứ công việc đồng áng ; tóm lại, tất cả những việc lao động cực nhọc, chúng đều cưỡng bách họ làm.
và Ram-xét. 12 Nhưng chúng càng hành hạ họ, thì họ càng nên đông đúc và lan tràn, khiến chúng đâm ra sợ con cái Ít-ra-en. 13 Người Ai-cập cưỡng bách con cái Ít-ra-en lao động cực nhọc. 14 Chúng làm cho đời sống họ ra cay đắng vì phải lao động nặng nhọc : nào là trộn hồ làm gạch, nào là đủ thứ công việc đồng áng ; tóm lại, tất cả những việc lao động cực nhọc, chúng đều cưỡng bách họ làm.
15 Vua Ai-cập nói với những bà đỡ đi giúp sản phụ Híp-ri, một bà tên là Síp-ra, một bà tên là Pu-a : 16 “Khi đỡ cho sản phụ Híp-ri, các ngươi hãy xem đứa trẻ là trai hay gái. Nếu là trai thì giết đi, nếu là gái thì để cho sống.”
22 Vua Pha-ra-ô ra lệnh cho toàn dân của mình : “Mọi con trai Híp-ri sinh ra, hãy ném xuống sông Nin ; còn mọi con gái thì để cho sống.”
GIA ĐÌNH : KHÔNG PHẢI TÔI TRƯỚC… (ĐTC Phanxicô, 26/12/2021)
“…Chúng ta hãy nhìn lên Mẹ Maria, là người trong bài Tin Mừng hôm nay nói với Chúa Giêsu: “cha con và mẹ đây đã tìm kiếm con” (Lc 2,48). “Cha con và mẹ đây”; chứ không phải là “Mẹ và cha con đây”. Nghĩa là không phải “tôi” trước đã, rồi mới đến “bạn”! Chúng ta hãy tìm hiểu điều này: “bạn” trước rồi mới đến “tôi”. Trong ngôn ngữ của tôi, có một tính từ dành cho những người thích
đặt chữ “tôi” trước chữ “bạn”: “Tôi, bản thân tôi và tôi, vì bản thân và lợi ích của tôi”. Nhiều người thích thế này - đầu tiên là “tôi” rồi sau đó mới đến “bạn”. Không, trong Thánh Gia, trước tiên là “bạn” rồi mới đến “tôi”.
Để bảo vệ sự hòa thuận trong gia đình, cần phải chống lại chế độ độc tài của cái “tôi” - khi cái “tôi” được thổi phồng lên. Thật nguy hiểm khi thay vì lắng nghe nhau, chúng ta lại đổ lỗi cho nhau về những lỗi lầm; thật đáng âu lo khi, thay vì thể hiện sự quan tâm dành cho nhau, chúng ta lại tập trung vào những nhu cầu của chính mình; khi thay vì đối thoại, chúng ta tự cô lập mình với điện thoại di động - thật buồn trong bữa ăn tối trong một gia đình khi mọi người sử dụng điện thoại di động của riêng mình mà không nói chuyện với nhau, tất cả mọi người nói chuyện trên điện thoại của họ; thật đáng âu lo khi chúng ta buộc tội lẫn nhau, luôn lặp đi lặp lại những cụm từ giống nhau, diễn lại một cảnh cũ mà mỗi người đều muốn dành phần phải về mình và điều đó luôn kết thúc trong một sự im lặng lạnh lùng, sự im lặng mà anh chị em có thể cắt bằng một nhát dao, thật lạnh lùng, sau cuộc tranh cãi trong gia đình. Điều này thật kinh khủng, thực sự kinh khủng!
Tôi nhắc lại một lời khuyên: đó là buổi tối, khi mọi chuyện đã kết thúc, hãy luôn làm hòa với nhau. Đừng bao giờ đi ngủ mà không làm hòa, nếu không sẽ xảy ra “chiến tranh lạnh” vào ngày hôm sau! Và điều này thật nguy hiểm vì nó tạo ra một loạt những lời mắng mỏ, một loạt những lời oán giận. Thật không may, đã bao nhiêu lần, xung đột bùng nổ và phát triển trong các bức tường trong gia đình do thời gian im lặng kéo dài và do sự ích kỷ không được kiểm soát! Đôi khi nó thậm chí kết thúc bằng bạo lực thể chất và đạo đức. Điều này làm xói mòn sự hòa hợp và giết chết gia đình. Chúng ta hãy hoán cải bản thân và chuyển từ “tôi” thành “bạn”. Điều cần phải chiếm vị trí quan trọng hơn trong một gia đình là “bạn”. Và làm ơn, mỗi ngày, chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện một chút - nếu anh chị em có thể cố gắng được - để chúng ta cầu xin Chúa ban cho ân sủng bình an. Và tất cả chúng ta hãy cam kết chính mình - cha mẹ, con cái, Giáo Hội, xã hội - để nâng đỡ, bảo vệ và gìn giữ gia đình vốn là kho báu của chúng ta!
Cầu xin Đức Trinh Nữ Maria, người phối ngẫu của Thánh Giuse, mẹ của Chúa Giêsu, bảo vệ gia đình chúng ta.” (ĐTC Phanxicô, 26/12/2021)
Thứ Ba, 27 tháng 12, 2022
HÀI NHI GIÊSU: HOÀNG TỬ HOÀ BÌNH (ĐTC Phanxicô, Sứ điệp Giáng Sinh 25/12/2022)
Xin Chúa Giêsu, được sinh ra bởi Đức Trinh Nữ Maria, mang đến cho tất cả anh chị em tình yêu Thiên Chúa, suối nguồn cậy trông và hy vọng, cùng với hồng ân bình an đã được các thiên thần loan báo cho các mục đồng Bêlem: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời bình an dưới thế cho người
Chúa thương” (Lc 2,14).
Chúa thương” (Lc 2,14).
Vào ngày lễ này, chúng ta hãy hướng ánh nhìn về Bêlem. Chúa đến thế gian trong chuồng gia súc và được đặt nằm trong máng cỏ dành cho súc vật vì cha mẹ Người không tìm được chỗ trong quán trọ, khi Đức Maria đã đến ngày sinh nở. Ngài đến giữa chúng ta trong thinh lặng và trong đêm tối mịt mù vì Lời Chúa không cần ánh đèn sân khấu hay tiếng nói ồn ào của con người. Chính Người là Ngôi Lời mang lại ý nghĩa cho cuộc sống; Người là Ánh Sáng soi đường ta đi. Tin Mừng cho chúng ta biết “Ánh sáng thật chiếu soi mọi người đã đến thế gian” (Gioan 1,9).
Chúa Giêsu sinh ra ở giữa chúng ta; Ngài là Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Ngài đến để đồng hành với cuộc sống hàng ngày của chúng ta, để chia sẻ với chúng ta mọi sự: niềm vui và nỗi buồn, hy vọng và sợ hãi của chúng ta. Ngài đến như một đứa trẻ bơ vơ. Ngài sinh ra trong đêm lạnh giá, nghèo nàn giữa những người nghèo. Cần mọi sự, Người gõ cửa trái tim ta để tìm hơi ấm và nơi nương tựa.
Giống như những người chăn cừu ở Bêlem, được bao quanh bởi ánh sáng, chúng ta có thể lên đường để xem dấu chỉ mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta. Cầu mong chúng ta khắc phục được tình trạng uể oải tâm linh và ánh hào quang hời hợt của ngày lễ khiến chúng ta quên mất Đấng mà chúng ta đang cử hành sinh nhật của Ngài. Chúng ta hãy bỏ lại sau lưng những màu sắc và sự ồn ào làm chết tâm hồn chúng ta là những điều khiến chúng ta dành nhiều thời gian cho việc chuẩn bị những đồ trang trí và những lễ vật hơn là suy ngẫm về biến cố trọng đại: Con Thiên Chúa đã sinh ra cho chúng ta.
Anh chị em thân mến, chúng ta hãy hướng mắt về Bêlem và lắng nghe tiếng kêu yếu ớt đầu tiên của Hoàng Tử Hòa Bình, vì Chúa Giêsu thực sự là hòa bình của chúng ta: hòa bình mà thế gian không thể ban cho, hòa bình mà Thiên Chúa Cha đã ban cho nhân loại bằng cách sai Con của Ngài đến thế gian. Thánh Leo Cả đã tóm tắt thông điệp của ngày hôm nay trong một câu tiếng Latinh ngắn gọn: Natalis Domini, natalis est pacis: “Chúa giáng sinh là sự giáng thế của hòa bình” (Serm. 26, 5)…”
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)