Ads 468x60px

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2020

2Sm 15:

2Sm 15:
13 Khi ấy, người đưa tin đến nói với vua Đa-vít : “Lòng người Ít-ra-en đã theo Áp-sa-lôm.” 14 Vua Đa-vít bảo toàn thể triều thần ở với vua tại Giê-ru-sa-lem : “Đứng lên ! Chúng ta chạy trốn đi, vì chúng ta sẽ không thoát được Áp-sa-lôm. Đi cho mau, kẻo chẳng mấy chốc nó đuổi kịp chúng ta, giáng tai hoạ xuống chúng ta và dùng lưỡi gươm giết dân thành.”
30 Vua Đa-vít lên dốc Cây Ô-liu, vừa lên vừa khóc, đầu trùm khăn, chân đi đất, và toàn dân đi với vua ai cũng đầu trùm khăn, vừa lên vừa khóc.
16 5 Khi vua Đa-vít đến Ba-khu-rim thì kìa có một người từ đó đi ra. Y thuộc cùng một thị tộc với nhà Sa-un, và tên là Sim-y, con ông Ghê-ra. Y vừa đi ra vừa nguyền rủa. 6 Y ném đá vào vua Đa-vít và tất cả bề tôi vua, mặc dầu có toàn thể quân đội và toàn thể các dũng sĩ ở bên phải và bên trái vua. 7 Sim-y nói thế này trong lời nguyền rủa của y : “Cút đi, cút đi, tên khát máu, thằng vô lại ! 8 Đức Chúa đã đổ xuống đầu mày tất cả máu của nhà Sa-un, người đã bị mày chiếm ngôi ; và Đức Chúa đã trao vương quyền vào tay Áp-sa-lôm, con mày. Và này, mày phải tai hoạ, vì mày là tên khát máu !” 9 Ông A-vi-sai, con bà Xơ-ru-gia, thưa với vua : “Tại sao thằng chó chết này dám nguyền rủa đức vua là chúa thượng tôi ? Xin cho tôi qua chặt đầu nó !” 10 Vua nói : “Chuyện của ta can gì đến các ngươi, hỡi các con bà Xơ-ru-gia ? Nếu nó nguyền rủa và nếu Đức Chúa bảo nó : ‘Hãy nguyền rủa Đa-vít’, thì ai dám hỏi : ‘Tại sao mày làm như thế ?’” 11 Vua Đa-vít nói với ông A-vi-sai và tất cả bề tôi : “Này con trai ta, do chính ta sinh ra, mà còn tìm hại mạng sống ta, huống chi là tên Ben-gia-min này ! Cứ để nó nguyền rủa, nếu Đức Chúa đã bảo nó. 12 May ra Đức Chúa sẽ đoái nhìn đến nỗi khổ cực của ta, và Đức Chúa sẽ trả lại cho ta hạnh phúc, thay vì lời nguyền rủa của nó hôm nay.” 13a Vua Đa-vít và người của vua tiếp tục đi trên đường.

An informant came to David with the report, "The children of Israel have transferred their loyalty to Absalom." At this, David said to all his servants who were with him in Jerusalem: "Up! Let us take flight, or none of us will escape from Absalom. Leave quickly, lest he hurry and overtake us, then visit disaster upon us and put the city to the sword." As David went up the Mount of Olives, he wept without ceasing. His head was covered, and he was walking barefoot. All those who were with him also had their heads covered and were weeping as they went. As David was approaching Bahurim, a man named Shimei, the son of Gera of the same clan as Saul's family, was coming out of the place, cursing as he came. He threw stones at David and at all the king's officers, even though all the soldiers, including the royal guard, were on David's right and on his left. Shimei was saying as he cursed: "Away, away, you murderous and wicked man! The LORD has requited you for all the bloodshed in the family of Saul, in whose stead you became king, and the LORD has given over the kingdom to your son Absalom. And now you suffer ruin because you are a murderer." Abishai, son of Zeruiah, said to the king: "Why should this dead dog curse my lord the king? Let me go over, please, and lop off his head." But the king replied: "What business is it of mine or of yours, sons of Zeruiah, that he curses? Suppose the LORD has told him to curse David; who then will dare to say, 'Why are you doing this?'" Then the king said to Abishai and to all his servants: "If my own son, who came forth from my loins, is seeking my life, how much more might this Benjaminite do so! Let him alone and let him curse, for the LORD has told him to. Perhaps the LORD will look upon my affliction and make it up to me with benefits for the curses he is uttering this day." David and his men continued on the road, while Shimei kept abreast of them on the hillside, all the while cursing and throwing stones and dirt as he went.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Địa chỉ: Hiệp Hòa, Tân Thắng, Hàm Tân, Bình Thuận.