Chúng ta đứng trước hai loại logic khác nhau: các môn đệ muốn vươn lên và Chúa Giêsu muốn dìm chính Ngài xuống. Chúng ta hãy dành một chút thời gian cho hai động từ này.
Đầu tiên là vươn lên. Nó thể hiện tâm lý trần tục mà chúng ta luôn bị cám dỗ: đó là muốn có được mọi thứ, kể cả các mối quan hệ, để nuôi tham vọng, để leo lên những nấc thang thành công, vươn tới những vị trí quan trọng. Việc tìm kiếm uy tín cá nhân có thể trở thành một căn bệnh tinh thần, tự giả mạo bản thân ngay cả sau những mục đích tốt đẹp: ví dụ, như trong trường hợp đằng sau những điều tốt lành chúng ta làm và rao giảng, chúng ta thực sự chỉ tìm kiếm bản thân và sự khẳng định cho chính chúng ta, chúng ta muốn vượt lên và vươn lên. Chúng ta thấy điều đó ngay cả trong Giáo Hội. Đã bao lần, những Kitô Hữu chúng ta - những người đáng lẽ phải là đầy tớ - lại cố gắng leo lên, lại cố vượt lên phía trước. Do đó, chúng ta luôn cần đánh giá ý định thực sự của trái tim mình, phải tự hỏi: “Tại sao tôi lại thực hiện công việc này, trách nhiệm này? Để cung cấp sự phục vụ hay đúng hơn là để được công nhận, khen ngợi và nhận được những lời khen?”
Chúa Giêsu đối lập luận lý thế gian này với lôgic của Ngài: thay vì tự đề cao mình hơn người khác, hãy rời khỏi bệ đỡ của anh chị em để phục vụ họ; thay vì vượt lên trên người khác, hãy hòa mình vào cuộc sống của người khác. Tôi đang xem chương trình A Sua Immagine, một dịch vụ do Caritas thực hiện để không ai có thể thiếu ăn: quan tâm đến cái đói của người khác, quan tâm đến nhu cầu của người khác. Có rất nhiều người thiếu thốn, và sau đại dịch này, còn rất nhiều người khác nữa. Hãy tìm cách đắm mình trong sự phục vụ hơn là leo lên vì vinh quang của chính mình.” (ĐTC Phanxicô, 17/10/2021)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét