“…Chúng ta đang ở trong một lịch sử được đánh dấu bằng những khổ nạn, bạo lực, đau khổ và bất công, đang chờ đợi một sự giải phóng dường như không bao giờ đến. Trên tất cả, đó là những người nghèo, những mắt xích mỏng manh nhất trong dây chuyền, những người bị tổn thương, bị áp bức và đôi khi bị nghiền nát. Ngày Thế Giới Người Nghèo, mà chúng ta đang cử hành, đòi hỏi chúng ta đừng quay lưng lại, đừng ngại nhìn kỹ vào nỗi đau khổ của những người yếu đuối nhất, mà bài Tin Mừng hôm nay đề cập đến rất phù hợp: mặt trời của cuộc đời họ thường bị che khuất bởi sự cô đơn, vầng trăng mong đợi của họ bị dập tắt; những ngôi sao trong giấc mơ của họ đã rơi vào cảnh cam chịu và chính sự tồn tại của họ mới là điều đáng buồn. Tất cả những điều này là do bởi cái nghèo mà họ thường bị ép buộc, họ là những nạn nhân của sự bất công và bất bình đẳng của một xã hội lãng phí…
Kitô Hữu chúng ta cần làm gì khi đối mặt với thực tế này? Thưa: Chúng ta được yêu cầu nuôi dưỡng hy vọng của ngày mai bằng cách chữa lành nỗi đau của ngày hôm nay…
Và hôm nay, như thể Giáo hội đang nói với chúng ta rằng: “Hãy dừng lại và gieo hy vọng nơi sự nghèo khó. Đến gần người nghèo và gieo hy vọng”. Hy vọng của người đó, hy vọng của anh chị em và hy vọng của Giáo hội. Điều này được yêu cầu nơi chúng ta: giữa những tàn tích hàng ngày của thế giới, những người xây dựng hy vọng không mệt mỏi; sáng lên khi mặt trời sắp tắt nắng; trở thành nhân chứng của lòng trắc ẩn trong khi sự phân tâm ngự trị xung quanh; trở thành những người yêu thích và chăm chú giữa sự thờ ơ tràn lan, và là chứng nhân của lòng thương xót. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể làm điều tốt nếu không trải qua lòng trắc ẩn. Cùng lắm là chúng ta sẽ làm được những điều tốt đấy, nhưng điều đó không liên quan gì đến đường lối của Kitô Hữu vì chúng không chạm đến trái tim. Điều khiến chúng ta chạm đến trái tim của mình là lòng trắc ẩn: chúng ta đến gần, chúng ta cảm thấy mủi lòng và chúng ta thực hiện những cử chỉ âu yếm. Đúng với phong cách của Chúa: gần gũi, từ bi và dịu dàng…
Giống như những chiếc lá cây, chúng ta được kêu gọi hấp thụ ô nhiễm xung quanh chúng ta và biến nó thành tốt: chúng ta không cần phải nói về các vấn đề, những tranh cãi, những tai tiếng - tất cả chúng ta đều biết cách làm điều này, đó là chúng ta cần bắt chước những chiếc lá, không thu hút sự chú ý hàng ngày nhưng lặng lẽ biến không khí bẩn thành không khí sạch. Chúa Giêsu muốn chúng ta là những người “cải thiện”: những người, (Rô-ma 12, 21) hành động: bẻ bánh cho người đói, nỗ lực vì công lý, nâng cao người nghèo và phục hồi phẩm giá của họ, như người Samaritanô đã làm.
Thật là đẹp và có tính truyền giáo một Giáo Hội trẻ trung vượt ra khỏi chính mình và giống như Chúa Giêsu, loan báo tin mừng cho người nghèo (x. Lc 4,18). Tôi dừng lại ở tính từ đó, tính từ cuối cùng: một Giáo hội như vậy là trẻ trung; tuổi trẻ để gieo hy vọng. Đây là một Giáo hội tiên tri, với sự hiện diện của mình, nói với trái tim lạc lối và bị bỏ rơi của thế giới: “Can đảm lên, Chúa đã đến gần, vì anh em cũng có một mùa hè đến giữa lòng mùa đông. Ngay cả từ nỗi đau của anh chị em, hy vọng có thể sống lại”. Thưa anh chị em, chúng ta hãy mang cái nhìn hy vọng này đến với thế giới. Chúng ta hãy dịu dàng đón nhận người nghèo, gần gũi, với lòng trắc ẩn, không phán xét họ - để chúng ta khỏi bị phán xét. Vì ở đó, với họ, với người nghèo là Chúa Giêsu; bởi vì ở đó, trong họ, là Chúa Giêsu, Đấng đang chờ đợi chúng ta.”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét