Tin Mừng Phụng Vụ hôm nay, Chúa Nhật thứ Tư Mùa Vọng, kể về cuộc viếng thăm của Đức Maria với bà Isave (x. Lc 1,39-45). Sau khi nhận được sứ thần Chúa truyền tin, Đức Trinh Nữ không ở nhà, suy nghĩ về những gì đã xảy ra và xem xét các vấn đề và những hiểm nguy trước mặt, là những điều chắc chắn không thiếu: bởi vì, cô gái tội nghiệp không biết phải làm gì với tin này, với nền văn hóa trong thời đại đó… Mẹ không hiểu… Nhưng trái lại, thay vì đắm chìm trong những vấn đề của riêng mình, trước hết Mẹ nghĩ đến một ai đó đang cần; Mẹ nghĩ về ai đó đang gặp khó khăn, Mẹ nghĩ đến Isave, người thân của Mẹ, người đã cao tuổi và đang có một đứa trẻ trong bụng, việc thụ thai này một điều gì đó kỳ lạ và kỳ diệu.
Đức Maria lên đường với lòng quảng đại, không để cho mình bị ảnh hưởng bởi những khó chịu của cuộc hành trình, để đáp lại một sự thôi thúc bên trong kêu gọi Mẹ phải gần gũi và giúp đỡ. Một đoạn đường dài, hết cây số này đến cây số khác và không có một chuyến xe nào đi tới đó: Mẹ đi bộ. Mẹ đã ra ngoài để giúp đỡ. Giúp cách nào? Thưa: Bằng cách chia sẻ niềm vui của Mẹ. Mẹ Maria mang đến cho bà Isave niềm vui của Chúa Giêsu, niềm vui mà Mẹ mang trong tâm hồn và trong bụng Mẹ. Mẹ đến với bà ấy và công bố cảm xúc của mình, và lời tuyên bố cảm xúc này sau đó đã trở thành một lời cầu nguyện, là kinh Magnificat, mà tất cả chúng ta đều biết. Và bản văn nói rằng Đức Mẹ “trỗi dậy và ra đi một cách vội vã” (câu 39).
Mẹ đứng dậy và ra đi. Trong đoạn cuối cùng của hành trình Mùa Vọng, chúng ta hãy được hướng dẫn bởi hai động từ này. Trỗi dậy và vội vã ra đi: đây là hai chuyển động mà Mẹ Maria đã thực hiện và Mẹ cũng mời gọi chúng ta thực hiện khi Giáng sinh đến gần. Trước hết là trỗi dậy. Sau lời loan báo của thiên thần, một giai đoạn khó khăn đang hiện ra trước mắt Đức Trinh nữ: việc mang thai ngoài ý muốn khiến Mẹ bị hiểu lầm và có thể bị trừng phạt một cách nghiêm khắc, trong văn hóa thời đó thậm chí Mẹ có thể bị ném đá.
Hãy tưởng tượng Mẹ xiết bao băn khoăn và lo lắng! Tuy nhiên, Mẹ không nản lòng, Mẹ không thất vọng: Mẹ đã trỗi dậy. Mẹ không xem thường những vấn đề của mình, mà hướng đến Chúa. Và Mẹ không nghĩ đến việc phải nhờ ai giúp đỡ mà lại nghĩ đến ai đó đang cần đến sự giúp đỡ của mình. Mẹ luôn nghĩ về người khác: đó là tính cách của Đức Maria, luôn nghĩ đến nhu cầu của người khác. Mẹ cũng sẽ làm như vậy sau đó, trong đám cưới ở Cana, khi Mẹ nhận ra rằng chủ nhà không còn rượu nữa. Đó là một vấn đề đối với người khác, nhưng Mẹ nghĩ về điều này và tìm kiếm một giải pháp. Đức Maria luôn nghĩ về người khác. Mẹ cũng nghĩ về chúng ta…”(ĐTC Phanxicô, 19/12/2021)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét