“Chúng ta cần tinh thần của Êlia. Ngài cho chúng ta thấy không nên có sự phân đôi trong đời sống của những người cầu nguyện: một người đứng trước mặt Chúa và đi về phía các anh em mà Người đã sai chúng ta đến với họ. Cầu nguyện không phải là nhốt mình với Chúa để làm cho linh hồn mình trông đẹp đẽ: không, đấy không phải là cầu nguyện, đấy là cầu nguyện giả. Cầu nguyện là
một cuộc đối diện với Thiên Chúa và để mình được sai đi để phục vụ anh chị em mình. Bằng chứng của cầu nguyện là tình yêu thương thực sự người lân cận của mình. Và ngược lại: các tín hữu hành động trong thế giới sau, khi trước đó đã giữ im lặng và cầu nguyện; nếu không, hành động của họ chỉ là bốc đồng, thiếu biện phân, vội vàng không có đích đến. Các tín hữu hành xử cách này, họ gây ra nhiều bất công bởi vì họ đã không đi cầu nguyện với Chúa trước, để biện phân điều họ phải làm.
Các trang Kinh thánh cho thấy đức tin của Êlia cũng có nhiều tiến bộ: ngài cũng lớn lên trong lời cầu nguyện, ngài trau chuốt nó từng chút một. Khuôn mặt của Chúa trở thành tiêu điểm đối với ngài khi ngài bước đi. Ngài đạt đến đỉnh cao trong kinh nghiệm phi thường này, khi Thiên Chúa bày tỏ chính Người cho Êlia trên núi (xem 1V 19: 9-13). Người tỏ mình ra không phải trong cơn bão, cũng không phải trong trận động đất hay ngọn lửa hỏa hào, mà là trong “một âm thanh thì thào nhè nhẹ” (câu 12). Hoặc đúng hơn, một lối diễn dịch phản ảnh tốt trải nghiệm này: trong sợi dây im lặng mà vang dội. Đó là cách Thiên Chúa tỏ chính Người cho Êlia. Chính bằng dấu hiệu khiêm nhường này mà Thiên Chúa đã thông đạt với Êlia, người vào thời điểm đó, đang là một tiên tri chạy trốn, đánh mất bình an. Chúa đã đến trước để gặp một người mệt mỏi, một người tưởng rằng mình đã thất bại trên mọi trận tuyến, và với làn gió nhẹ nhàng, với sợi dây im lặng mà vang dội đó, Người đã mang thanh tĩnh và bình an trở lại trái tim ngài...
Trong một số buổi tối nào đó, chúng ta có thể cảm thấy vô dụng và cô đơn. Chính lúc đó việc cầu nguyện sẽ đến và gõ cửa trái tim chúng ta... Và dù chúng ta đã làm một điều sai trái, hoặc nếu chúng ta cảm thấy bị đe dọa và sợ hãi, khi chúng ta trở lại trước mặt Thiên Chúa với lời cầu nguyện, sự thanh thản và bình an sẽ trở lại như thể bởi phép lạ.” (ĐTC Phanxicô, 07/10/2020)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét