Trong ngày lễ trọng kính Các Thánh này, Giáo hội mời gọi chúng ta suy tư về niềm hy vọng lớn lao dựa trên sự phục sinh của Chúa Kitô: Chúa Kitô đã sống lại và chúng ta cũng sẽ sống lại với Người. Các Thánh và các Chân phước là những nhân chứng có thế giá nhất cho niềm hy vọng Kitô giáo, vì các ngài đã sống trọn vẹn chứng tá ấy trong cuộc đời của mình, giữa những hân hoan và đau khổ, các ngài thực hiện các Mối Phúc mà Chúa Giêsu đã rao giảng và ngày nay đang vang dội trong Phụng vụ (x. Mt 5, 1- 12a). Thực ra, Tám Mối Phúc Thật được đề cập đến trong bài Tin Mừng là con đường nên thánh. Giờ đây tôi muốn đề cập đến hai Mối Phúc, thứ ba và thứ hai.
Mối Phúc thứ ba là thế này: “Phúc cho những ai đau buồn, vì họ sẽ được ủi an”. Những lời này có vẻ mâu thuẫn, bởi vì khóc không phải là dấu chỉ của niềm vui và hạnh phúc. Những lý do khiến người ta bật khóc và đau khổ là cái chết, bệnh tật, nghịch cảnh đạo đức, tội lỗi và sai lầm: đó là những điều thường thấy trong cuộc sống hàng ngày, ghi dấu bởi sự mong manh, yếu đuối và những khó khăn. Cuộc đời của mỗi người trong chúng ta thường được ghi dấu bởi những tổn thương và thử thách gây ra bởi những thái độ vô ơn và hiểu lầm. Chúa Giêsu tuyên bố chúc phúc cho những ai khóc vì những thực tại này và, bất chấp mọi sự, anh chị em hãy tin cậy vào Chúa và đặt mình dưới bóng của Ngài. Các thánh không phải là những người thờ ơ, cũng chẳng phải là những người lòng dạ đã chai sạn vì đau đớn, nhưng các vị là những người biết kiên nhẫn hy vọng vào ơn an ủi của Chúa. Và các ngài đã trải nghiệm được niềm ủi an ấy ngay trong cuộc sống này.” (ĐTC Phanxicô, 01/11/2020)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét